"Em yêu quý, đêm nay, khi ánh trăng mờ nhạt dần, anh lại cầm bút viết vào đây vài dòng lưu niệm, để mai kia anh lên đường vào Nam chiến đấu thì em hãy giữ vững lòng tin, đợi ngày chiến thắng anh trở về thưa với bố mẹ, xin đưa em về quê anh. Lúc đó, anh sẽ nắm tay, dắt em đi trên bãi sa mạc, kể cho em nghe những chuyện buồn vui thời chiến trường...". Thời gian là dòng chảy vô tận, có thể xóa nhòa những vết thương của chiến tranh, của đạn bom, nhưng không thể làm phai mờ được tình cảm chân thành trong trái tim người phụ nữ.