"...Anh nằm đâu không một lời trăng trối
Để bây giờ rừng lá vẫn xanh
Đất nước Lào ru giấc ngủ các anh
Rất nồng ấm như hai mùa mưa nắng..."
Hơn 40 năm rồi, mùa mưa, mùa nắng và lời ru của suối, của cây, của hoa, của đá, của lòng đất trên nước bạn Lào, dẫu có đầm ấm, thiết tha thì hẳn rằng các anh vẫn khát khao lời ru của mẹ, khát khao nằm trong lòng đất giữa mùa mưa, mùa nắng quê nhà. Hàng thập kỉ, những người bố, người mẹ, người chị, người anh, người em của xứ sở Triệu Voi, những người trong chiến tranh ác liệt đã chở che, đùm bọc, nuôi dưỡng bộ đội Việt Nam vẫn cứ lặng lẽ ngày đêm canh giữ những ngôi mộ thiêng, hương khói, thờ phụng, để hôm nay, đồng đội trở lại, lần theo dấu vết con đường tình nguyện năm xưa đón các anh trở về.