Không có phố, không có xóm làng, chỉ có những đồi mộ trùng trùng như rừng thông, dường như khúc khải hoàn ca đánh giặc ta đã hát hơn 40 năm rồi, để bây giờ sao ta vẫn tưởng như chưa ra khỏi cuộc chiến. Máu còn chảy ở đâu ư? Đời còn thêm những vết thương, và trên dải đất này dường như vẫn chưa ngừng nước mắt. Những câu thơ ám ảnh, những câu thơ tứa máu, những câu thơ như được chắt ra từ máu lửa hồng, chắc chắn chỉ có thể của một nhà thơ mà tên anh gắn liền với dải đất Trường Sơn, nhà thơ Nguyễn Hữu Quý.